Cứ nghĩ hôm nay sẽ không có gì để viết ngoài sự im lặng ... hay nói đúng hơn là không có gì để phải khóc , phải cười ... hay phải trăn trở ...vậy mà ...
Có ai đó đã nói : Con người ta đến với nhau bằng tình yêu thương chứ không phải bằng sự thương hại, lòng trắc ẩn hay sự dối trá....."... nước mắt là nụ cười tan ra...."...Người ta phải biết buồn trước khi biết mình có một trái tim vui...Giống như sinh ra...ai cũng phải học khóc trước khi học cười....
Ngày xưa nó cũng hay triết lý như thế trước khi đi vào một vấn đề thì phải? Giờ thì sao ta...?. Không biết ... nhưng có lẽ đúng ... Nó không biết triết lý như ngày xưa nữa ... Không cảm nhận được thì sao mà triết lý đây? Viết ra cảm xúc còn khó khăn , chật vật ... thì lấy gì để cô đọng thành những thứ cao siêu ?... Nó từng biết buồn mà tại sao chưa có được một trái tim vui ?? ... Phải chăng vì nó còn cố giấu mình trong bóng tối ?... Có lẽ chỉ khi nó tìm được cho mình câu trả lời , không chạy trốn chính mình nữa nó mới có thể viết lại như xưa ... Giờ thì mỗi ngày cứ viết ... viết những dòng khô khan , đứt đoạn ... viết những cảm xúc chai sạn ... viết để lấp đầy nỗi trống không ... và viết để còn hi vọng ...
Hạnh phúc là những gì ở rất gần ta thôi ... nhưng dường như con người ta không bao giờ nhận ra điều ấy ... Con người vốn tham lam mà ... không bao giờ chịu hài lòng với những gì mình đang có ... cho dù ... đó là những điều người khác khao khát đến tột cùng ... Nó cũng vậy ... những thứ ngày xưa nó khao khát giờ có được ... lại trở nên vô thường ... để rồi lại tiếp tục tìm kiếm ... Tìm kiếm gì ... hay chỉ là tìm kiếm những niềm đau ?! .... Tại sao con người ta cứ cố góp nhặt những mảnh vỡ để ghép lại ... dẫu biết rõ rằng ... tấm gương vỡ có ghép lại cũng không thể như cũ ... cốc nước đầy hất đổ rồi hốt lại cũng không thể đầy như xưa ...?!
" Giá như biển bớt cô đơn đi một chút ... " ... Tình cờ đọc câu đó ở đâu cũng không nhớ nữa ... Tại sao "biển" lại gắn với "cô đơn" ta ? Ngẫm mới nhận ra ... ai cô đơn cũng tìm về với biển ... để nghe sóng vỗ ... để nhìn sóng xô bờ rồi sà vào lòng biển sâu ... Dường như mỗi khi cô đơn ... người ta đều muốn tan ra thành bọt bể ... giống như những khi buồn ... người ta thường gửi cho gió mang đi ...